Chủ nghĩa xã hội, giai đoạn thấp của cộng sản, đặc trưng bởi sự phát triển kinh tế mạnh mẽ. Lực lượng sản xuất đạt đến mức cho phép phân phối theo năng lực, hưởng theo lao động, đặt nền móng cho xã hội cộng sản hoàn thiện.
Giai đoạn Thấp của Chủ nghĩa Cộng sản: Đối thoại với Sự Phân Phối Công Bằng
Chủ nghĩa cộng sản, một xã hội lý tưởng không tưởng, được Marx và Engels hình dung như một cấu trúc gồm hai giai đoạn chính: giai đoạn thấp và giai đoạn cao. Giai đoạn thấp của chủ nghĩa cộng sản, còn được gọi là chủ nghĩa xã hội, là một bước chuyển tiếp quan trọng hướng tới xã hội cộng sản hoàn thiện.
Trong giai đoạn thấp này, lực lượng sản xuất đạt đến mức phát triển đáng kể, tạo ra nguồn lực dồi dào đủ để phân phối theo nhu cầu. Tuy nhiên, vì ý thức xã hội vẫn chưa phát triển đầy đủ, phân phối theo nhu cầu vẫn chưa khả thi. Do đó, nguyên tắc hưởng theo lao động được áp dụng.
Sự phân phối theo năng lực, hưởng theo lao động là nền tảng của giai đoạn thấp của chủ nghĩa cộng sản. Mọi người làm việc theo khả năng của mình (tức là năng lực), và họ được đền bù dựa trên số lượng và chất lượng lao động của họ. Trong hệ thống này, những người đóng góp nhiều hơn sẽ nhận được nhiều lợi ích hơn, tạo ra động lực mạnh mẽ để sản xuất và tiến bộ.
Giai đoạn cộng sản thấp cũng chứng kiến sự mở rộng của phúc lợi xã hội. Các dịch vụ thiết yếu như chăm sóc sức khỏe, giáo dục và nhà ở được cung cấp cho tất cả mọi người bất kể tình trạng kinh tế xã hội của họ. Điều này giúp tăng cường bình đẳng xã hội và đảm bảo rằng mọi thành viên trong xã hội đều có cơ hội tiếp cận các dịch vụ cơ bản.
Mặc dù giai đoạn thấp của chủ nghĩa cộng sản vẫn chưa hoàn toàn là xã hội không tưởng, nhưng nó đại diện cho một bước tiến đáng kể hướng tới lý tưởng đó. Bằng cách phân phối theo năng lực, hưởng theo lao động, và mở rộng phúc lợi xã hội, giai đoạn này đặt nền móng cho sự chuyển đổi cuối cùng sang một xã hội cộng sản hoàn thiện, nơi phân phối theo nhu cầu trở thành hiện thực.