Quảng Ninh, trong lịch sử phong kiến, từng được gọi là Lục Châu, phủ Hải Đông, và lộ Hải Đông, lộ An Bang, tùy thuộc vào triều đại.
Quảng Ninh: Một vùng đất với nhiều tên gọi xuyên thời gian
Quảng Ninh, vùng đất trù phú nằm ở cực Đông Bắc Việt Nam, đã được biết đến với nhiều tên gọi khác nhau qua các triều đại lịch sử phong kiến. Mỗi cái tên đều mang theo dấu ấn của thời đại, phản ánh sự phát triển và đổi thay của vùng đất này.
Lục Châu
Vào thời nhà Trần, Quảng Ninh được gọi là Lục Châu, có nghĩa là “vùng đất gồm sáu quận”. Tên gọi này bắt nguồn từ sáu đơn vị hành chính trực thuộc châu, bao gồm: An Phụ, An Dưỡng, An Sinh, Cẩm Đới, Đa Phúc và Tràng Kênh.
Phủ Hải Đông
Sang thời nhà Lê, Quảng Ninh được tổ chức thành phủ Hải Đông, trực thuộc thừa tuyên An Bang. Tên gọi “Hải Đông” có nghĩa là “phía đông của biển”, phản ánh vị trí ven biển của vùng đất này.
Lộ Hải Đông
Vào thời nhà Nguyễn, phủ Hải Đông được đổi tên thành lộ Hải Đông. Lộ là một đơn vị hành chính cấp tỉnh, đứng đầu là một tổng đốc. Tên gọi “lộ Hải Đông” vẫn giữ nguyên ý nghĩa “phía đông của biển” như thời nhà Lê.
Lộ An Bang
Cuối thời nhà Nguyễn, lộ Hải Đông được đổi tên thành lộ An Bang. “An Bang” có nghĩa là “an định đất nước”, bày tỏ mong muốn về một vùng đất yên bình và phồn thịnh.
Quảng Ninh
Tên gọi Quảng Ninh chính thức được sử dụng vào năm 1963, khi hai tỉnh Quảng Yên và Ninh Bình hợp nhất thành một tỉnh mới. “Quảng” có nghĩa là “rộng lớn”, “Ninh” có nghĩa là “bình yên”, thể hiện mong muốn của người dân về một vùng đất rộng lớn và an cư lạc nghiệp.
Qua nhiều biến đổi lịch sử, Quảng Ninh đã trải qua nhiều tên gọi khác nhau. Mỗi tên gọi đều mang một ý nghĩa riêng, phản ánh sự phát triển và đổi thay của vùng đất này. Từ Lục Châu đến Quảng Ninh, tên gọi của mảnh đất trù phú này vẫn luôn gắn liền với những mong ước của người dân về sự phồn thịnh và bình yên.