Quảng Bình đón mùa mưa từ tháng 9 đến tháng 3 năm sau, đặc biệt tháng 9-12 thường có mưa lớn bất chợt, xen lẫn cái se lạnh đặc trưng của thu đông. Thời tiết này tạo nên vẻ đẹp man mác buồn, dịu dàng riêng có của vùng đất này.
Điệu Tango của Mưa: Quảng Bình trong Màn Vũ Mưa Tháng Chín
Khi bức màn hạ của mùa hè khép lại, Quảng Bình nhẹ nhàng bước vào giai điệu tango của những cơn mưa tháng Chín. Mưa không ào ạt như những bản rock chát chúa, cũng chẳng dữ dội như tiếng trống quân trận, mà âm ỉ, da diết như một bản tình ca của đất trời.
Mùa mưa Quảng Bình kéo dài từ tháng 9 đến tháng 3 năm sau, nhưng những cơn mưa lớn bất chợt thường tập trung vào những tháng cuối năm. Từ tháng 9 đến tháng 12, đất trời như hòa làm một trong màn vũ điệu uyển chuyển của những hạt mưa li ti.
Mưa tháng Chín Quảng Bình mang theo cái se lạnh đặc trưng của thu đông, làm cho đất trời bỗng trở nên man mác buồn. Không gian như được khoác lên chiếc áo mỏng màu xám, phủ lên cảnh vật một vẻ đẹp dịu dàng, tĩnh lặng.
Những cơn mưa rả rích như những giọt lệ của đất trời, len lỏi qua từng tán cây, từng mái ngói, tạo nên một bức tranh thủy mặc hữu tình. Đường phố vắng lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách, xao động cả một vùng không gian tĩnh mịch.
Mưa tháng Chín cũng là thời điểm lý tưởng để cảm nhận vẻ đẹp thiên nhiên hoang sơ của Quảng Bình. Những ngọn núi trập trùng bỗng khoác lên mình chiếc áo choàng xanh mướt, những cánh rừng nguyên sinh lại thêm rậm rạp, tươi tốt.
Dòng sông Son hiền hòa như một dải lụa, uốn lượn mềm mại giữa đôi bờ xanh ngát. Bên bờ sông, những cô gái làng Rục trong tà áo dài rực rỡ, say sưa hát những bài dân ca ngọt ngào, tiếng hát như quyện vào mưa, tạo nên một bản giao hưởng tuyệt đẹp của thiên nhiên và con người.
Mưa tháng Chín Quảng Bình không chỉ là mưa, mà còn là một khúc nhạc du dương, một bức họa thủy mặc, một bản tình ca buồn man mác. Dịu dàng, tĩnh lặng và đẹp đến nao lòng, mưa tháng Chín vẽ nên một vẻ đẹp rất riêng cho vùng đất Quảng Bình, khiến những ai đã từng một lần đặt chân đến đều không thể quên.