Chữ 陆 trong tiếng Hán được đọc là lục trong tiếng Việt.
Lục: Âm thanh kết nối đất trời
Trong bản hòa ca hùng tráng của tiếng Hán, “lục” là một nốt trầm lắng, vang vọng những âm sắc của trái đất và vũ trụ. Được viết bằng ký hiệu “陆”, chữ “lục” chứa đựng một câu chuyện về sự giao thoa kỳ diệu giữa thế giới phàm trần và cõi siêu nhiên.
Âm Hán Việt “lục” bắt nguồn từ phát âm gốc của chữ “陆” trong tiếng Quan Thoại là “lù”. Âm thanh này được tạo ra bằng cách làm rung thanh quản nhẹ nhàng, tạo ra một âm thanh trầm, tròn và sâu lắng. Trong tiếng Việt, “lục” được sử dụng để mô tả những sự vật có diện tích bề mặt lớn, chẳng hạn như đất liền hay lục địa.
Tuy nhiên, ý nghĩa của “lục” không chỉ dừng lại ở thế giới vật chất. Trong quan niệm của người xưa, “lục” còn là một phương hướng biểu tượng cho yếu tố đất. Theo Bát quái, “lục” nằm ở phương đông bắc, tượng trưng cho sự ổn định, vững chắc và sinh sôi nảy nở.
Vì gắn liền với đất, “lục” cũng có mối liên hệ mật thiết với thế giới thực vật. Trong văn hóa Trung Hoa, cây lúa được gọi là ” lục cốc”, thể hiện vai trò vô cùng quan trọng của cây lúa đối với sự sống của con người. Thân cây lúa dài và thẳng, vươn lên bầu trời như một lời khẳng định về sức sống mãnh liệt của đất trời.
Nhưng ngoài thế giới vật chất và tự nhiên, “lục” còn mang trong mình một chiều kích siêu hình. Trong các truyền thuyết và thần thoại của Trung Quốc, số “lục” thường xuất hiện như một con số linh thiêng, gắn liền với những vị thần quyền năng và những sự kiện huy hoàng. Ví dụ, có truyền thuyết kể rằng đất trời được chia thành sáu tầng, và mỗi tầng đều được cai quản bởi một vị thần khác nhau.
Như vậy, chữ “lục” trong tiếng Hán không chỉ là một ký hiệu đơn giản mà còn là một biểu tượng đa chiều, kết nối mọi thứ trên thế gian. Từ thế giới vật chất rộng lớn đến chiều kích siêu nhiên vô hình, “lục” hiện diện như một sợi dây âm thanh vô hình, vang vọng những âm sắc của cả đất trời.