Tại sao trẻ học viết không ăn chân gà?

0 lượt xem

Tục lệ kiêng ăn chân gà khi học viết xuất phát từ quan niệm xưa. Trẻ em học chữ Nho bằng bút lông, nét chữ được xem trọng. Chữ xấu bị ví như gà bới, ám chỉ sự vụng về, cẩu thả. Vì vậy, người ta kiêng cho trẻ ăn chân gà, hy vọng nét chữ sẽ thanh thoát, không bị gà bới trên trang giấy.

Góp ý 0 lượt thích

Bí Mật Chân Gà Và Nét Chữ: Một Góc Nhìn Văn Hóa Ít Ai Biết

Có lẽ nhiều người lớn chúng ta từng nghe qua lời dặn dò từ ông bà, cha mẹ: “Đang học viết chữ thì đừng ăn chân gà!”. Một lời khuyên tưởng chừng vô lý, hài hước nhưng lại chứa đựng cả một câu chuyện văn hóa thú vị. Đằng sau sự kiêng kỵ này không chỉ là niềm tin dân gian mà còn là ước vọng về một tương lai tươi sáng thông qua con chữ.

Ngày xưa, khi con chữ còn là thứ xa xỉ và việc học hành được coi trọng, thư sinh phải khổ công luyện tập từng nét bút lông. Chữ viết không chỉ là phương tiện giao tiếp mà còn thể hiện phẩm chất, tài năng của người cầm bút. Một nét chữ đẹp, thanh thoát, uyển chuyển được xem là dấu hiệu của người thông minh, tài giỏi.

Nhưng bút lông không dễ sử dụng như bút bi ngày nay. Chỉ cần một chút lơ đễnh, thiếu kiên nhẫn, nét mực có thể lem nhem, nguệch ngoạc, chẳng khác nào “gà bới” trên mặt đất. Hình ảnh “gà bới” trở thành biểu tượng cho sự vụng về, cẩu thả, thiếu cẩn trọng, hoàn toàn đối lập với những phẩm chất cần có của một người học trò.

Vậy tại sao lại là chân gà? Có lẽ vì hình ảnh gà dùng chân bới đất, tạo ra những vệt loang lổ, lộn xộn đã khắc sâu vào tâm trí của người xưa. Ăn chân gà, theo quan niệm dân gian, có thể “ám” vào nét chữ, khiến chữ viết trở nên xấu xí, không ngay ngắn.

Từ đó, tục lệ kiêng ăn chân gà khi học viết ra đời, trở thành một lời nhắc nhở tinh tế, một cách giáo dục gián tiếp mà ông bà ta dành cho con cháu. Đó không đơn thuần là cấm đoán mà còn là gửi gắm mong muốn con cháu hãy cẩn trọng, tỉ mỉ trong mọi việc, đặc biệt là khi học hành, rèn luyện con chữ.

Ngày nay, khi bút lông đã nhường chỗ cho bút bi, bút chì, khi con chữ không còn mang nặng tính “thư pháp” như xưa, tục lệ kiêng ăn chân gà có lẽ không còn được tuân thủ nghiêm ngặt. Tuy nhiên, câu chuyện đằng sau nó vẫn là một minh chứng thú vị cho sự sáng tạo, óc liên tưởng phong phú và tình yêu con trẻ của người Việt. Nó nhắc nhở chúng ta về giá trị của sự kiên nhẫn, tỉ mỉ và tầm quan trọng của việc rèn luyện con chữ, dù là bằng bất kỳ công cụ nào.