Người khiếm thính tai sao không nói được?

9 lượt xem

Trẻ khiếm thính bẩm sinh, đặc biệt trước 2 tuổi, thường gặp khó khăn trong việc phát triển ngôn ngữ nói. Do không tiếp nhận được âm thanh, trẻ không có khả năng bắt chước và luyện tập phát âm, dẫn đến tình trạng câm. Việc mất thính lực sớm ảnh hưởng nghiêm trọng đến quá trình học nói tự nhiên của trẻ.

Góp ý 0 lượt thích

Thế giới im lặng: Vì sao trẻ khiếm thính lại gặp khó khăn trong việc nói?

Thường người ta lầm tưởng khiếm thính đồng nghĩa với câm. Sự thật phức tạp hơn nhiều. Không phải tất cả người khiếm thính đều không nói được, nhưng phần lớn trẻ em khiếm thính bẩm sinh, đặc biệt trước hai tuổi, gặp khó khăn đáng kể trong việc phát triển ngôn ngữ nói. Câu hỏi đặt ra không phải là “tại sao họ không nói được?”, mà là “tại sao việc nói lại khó khăn đến vậy đối với họ?”.

Ngôn ngữ nói, đối với trẻ em nghe được, là một quá trình học tập tự nhiên, gần như vô thức. Trẻ nhỏ bắt chước âm thanh từ môi trường xung quanh: tiếng mẹ gọi, tiếng cười, tiếng chim hót. Tai nghe, não bộ xử lý, và miệng tái tạo. Đây là một vòng tuần hoàn liên tục, không ngừng tinh chỉnh, cho phép trẻ dần dần phát triển khả năng nói hoàn chỉnh.

Nhưng đối với trẻ khiếm thính bẩm sinh, vòng tuần hoàn này bị gián đoạn ngay từ khâu đầu tiên. Thiếu đi tín hiệu âm thanh, não bộ không nhận được thông tin cần thiết để hiểu và tái tạo ngôn ngữ. Trẻ không thể nghe được chính giọng nói của mình, cũng như không thể nhận ra sự khác biệt giữa âm thanh đúng và sai. Sự thiếu vắng phản hồi âm thanh này là chìa khóa giải thích tại sao trẻ khiếm thính thường khó phát âm chuẩn xác, thậm chí không thể nói được.

Hơn nữa, việc tiếp cận ngôn ngữ ký hiệu sớm và đầy đủ đóng vai trò then chốt. Ngôn ngữ ký hiệu không chỉ là một phương tiện giao tiếp thay thế mà còn kích thích sự phát triển nhận thức và ngôn ngữ nói, tạo nền tảng cho khả năng diễn đạt ý tưởng. Việc thiếu tiếp cận sớm với ngôn ngữ ký hiệu, hoặc sự thiếu hỗ trợ ngôn ngữ thích hợp, càng làm trầm trọng thêm khó khăn trong việc học nói.

Vậy nên, “câm” không phải là hệ quả trực tiếp của khiếm thính. Nó là kết quả của việc thiếu đi sự kích thích âm thanh cần thiết cho sự phát triển ngôn ngữ nói tự nhiên. Với sự can thiệp sớm, đúng cách, bao gồm cả can thiệp ngôn ngữ ký hiệu và hỗ trợ chuyên sâu từ các nhà trị liệu ngôn ngữ, nhiều trẻ khiếm thính vẫn có thể phát triển khả năng nói, dù có thể không hoàn toàn giống như trẻ nghe bình thường. Quan trọng là phải hiểu rằng, mỗi đứa trẻ khiếm thính đều là một cá thể độc đáo, và con đường phát triển ngôn ngữ của chúng cũng đa dạng không kém.