Tai sao người khiếm thính không nói được?

2 lượt xem

Trẻ điếc bẩm sinh (trước 2 tuổi) thường không nói được vì thiếu sự tiếp nhận âm thanh, khiến việc bắt chước và rèn luyện ngôn ngữ bị hạn chế, dẫn đến câm.

Góp ý 0 lượt thích

Sự im lặng không phải là sự vắng mặt của lời nói, mà là sự vắng mặt của âm thanh. Quan niệm cho rằng người khiếm thính không nói được là một sự hiểu lầm phổ biến, một sự đơn giản hóa đáng tiếc của một vấn đề phức tạp liên quan đến sự phát triển ngôn ngữ. Thực tế, người khiếm thính hoàn toàn có khả năng nói, nhưng việc họ nói hay không, nói như thế nào lại phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, trong đó yếu tố then chốt chính là sự tiếp xúc với ngôn ngữ trong những năm tháng đầu đời.

Trẻ điếc bẩm sinh, đặc biệt là những trẻ bị điếc trước 2 tuổi, thường được mô tả là “câm”. Tuy nhiên, “câm” ở đây không phải là một chứng bệnh, mà là hậu quả của việc thiếu môi trường ngôn ngữ phù hợp. Ngôn ngữ, đặc biệt là ngôn ngữ nói, được hình thành và phát triển dựa trên cơ sở nghe và bắt chước. Âm thanh đóng vai trò là “khung xương” cho việc xây dựng cấu trúc ngữ pháp, ngữ điệu và phát âm. Khi một đứa trẻ không nghe được, chúng không thể nghe được giọng nói của người lớn, không thể phân biệt âm thanh, không thể nhận biết các mẫu âm thanh trong lời nói. Việc bắt chước, một bước quan trọng trong quá trình học nói, trở nên gần như bất khả thi. Hệ quả là, khả năng phát triển ngôn ngữ của trẻ bị hạn chế nghiêm trọng, dẫn đến việc không thể nói hoặc nói rất khó khăn, thường chỉ là những âm thanh không rõ nghĩa.

Tuy nhiên, điều quan trọng cần nhấn mạnh là người khiếm thính KHÔNG phải là người “câm” theo nghĩa họ không có khả năng nói. Với sự can thiệp sớm, phù hợp, sử dụng các phương pháp giáo dục đặc biệt như ngôn ngữ ký hiệu, phương pháp dạy nói cho người khiếm thính (oral method), hoặc kết hợp cả hai, trẻ khiếm thính hoàn toàn có thể học nói, hoặc ít nhất là giao tiếp hiệu quả. Sự thành công phụ thuộc vào thời điểm can thiệp, chất lượng can thiệp và sự kiên trì của cả trẻ và người lớn. Việc phát hiện và can thiệp sớm là vô cùng quan trọng, càng sớm càng tốt, để trẻ có thể bắt kịp sự phát triển ngôn ngữ của trẻ bình thường.

Tóm lại, sự im lặng của người khiếm thính không phải là do khả năng bẩm sinh bị thiếu hụt, mà là hệ quả của môi trường thiếu vắng âm thanh, cản trở quá trình học hỏi và phát triển ngôn ngữ. Với sự hỗ trợ và giáo dục đúng đắn, người khiếm thính hoàn toàn có thể vượt qua rào cản này và tìm thấy tiếng nói của riêng mình.