Vua Lê Thánh Tông, tên thật là Lê Tư Thành, là vị vua thứ tư của nhà Hậu Lê. Ông lên ngôi năm 1460 ở tuổi 18 và trị vì với niên hiệu Quang Thuận, sau đổi thành Hồng Đức năm 1470.
Lê Thánh Tông: Vị Quân Vương Thứ Tư của Nhà Hậu Lê
Trong lịch sử Việt Nam, triều đại nhà Hậu Lê đã chứng kiến sự trị vì của những vị vua tài giỏi, trong đó có Lê Thánh Tông – một trong những vị quân vương lỗi lạc nhất.
Lê Thánh Tông, tên húy là Lê Tư Thành, là vị vua thứ tư của nhà Hậu Lê. Ông sinh ra trong một gia đình hoàng tộc danh giá và sớm bộc lộ trí tuệ hơn người cũng như tài năng quân sự. Năm 1460, khi mới 18 tuổi, Lê Tư Thành lên ngôi và lấy niên hiệu là Quang Thuận.
Dưới sự trị vì của mình, Lê Thánh Tông đã thực hiện nhiều cải cách quan trọng, góp phần đưa Đại Việt trở thành một quốc gia thịnh vượng và hùng mạnh. Một trong những thành tựu nổi bật nhất của ông là việc ban hành bộ luật Hồng Đức – một bộ luật hình sự có tính hệ thống và toàn diện. Bộ luật này được đánh giá cao về tính nhân văn và công bằng, góp phần ổn định xã hội và bảo vệ quyền lợi của người dân.
Ngoài ra, Lê Thánh Tông còn chú trọng phát triển kinh tế, mở rộng giao thương với các nước lân cận. Ông khuyến khích nông nghiệp, khuyến khích thương mại, đóng tàu và khai thác khoáng sản. Thời kỳ Hồng Đức trở thành một thời kỳ phồn thịnh về mặt kinh tế, với đời sống vật chất của người dân được cải thiện đáng kể.
Trong lĩnh vực văn hóa, Lê Thánh Tông là một vị vua rất coi trọng giáo dục. Ông cho mở nhiều trường học, ban hành các sắc lệnh khuyến khích học tập, và đích thân đào tạo nhiều học trò tài giỏi. Thời kỳ Hồng Đức cũng chứng kiến sự phát triển rực rỡ của văn học và nghệ thuật, với những tác phẩm nổi tiếng như “Quốc âm thi tập” của Nguyễn Trãi hay “Đại Việt sử ký toàn thư” của Ngô Sĩ Liên.
Vua Lê Thánh Tông trị vì trong 38 năm, một thời gian tương đối dài trong lịch sử Việt Nam. Sau khi băng hà vào năm 1497, ông được hậu thế nhớ đến như một trong những vị vua lỗi lạc nhất của triều đại Hậu Lê, người đã đưa Đại Việt đến đỉnh cao của sự phồn thịnh và văn minh.