Con dê Tiếng Trung gọi là gì?

23 lượt xem

Từ mùi (未) trong tiếng Trung, ngoài nghĩa là chưa, còn chỉ con dê, đồng nghĩa với từ yáng (羊). Trong khi đó, thân (申) liên quan đến con khỉ, hay hóuzi (猴子). Hai chữ Hán này thú vị ở chỗ chúng có cả nghĩa giờ và con vật.

Góp ý 0 lượt thích

Con dê trong tiếng Trung: Một cái bắt tay độc đáo giữa ngôn ngữ và con vật

Trong thế giới bao la của ngôn ngữ, mối liên hệ giữa từ ngữ và thế giới động vật là một mối liên hệ hấp dẫn và đầy bất ngờ. Tiếng Trung, với bề dày lịch sử và sự uyên thâm của mình, cũng không nằm ngoài quy luật đó. Một trong những ví dụ thú vị là từ “mùi” (未), ngoài ý nghĩa “chưa”, còn chỉ một loài vật rất quen thuộc: con dê.

Chữ Hán “mùi” có hình ảnh một con dê, với hai sừng cong vút và thân hình mảnh khảnh. Sự gắn kết này không chỉ bắt nguồn từ hình ảnh đơn thuần, mà còn từ cách phát âm của từ. Trong tiếng Trung cổ, chữ “mùi” được phát âm là “bu”, khá giống với tiếng kêu “be be” đặc trưng của loài dê.

Thật thú vị, chữ Hán “mùi” không chỉ đại diện cho con dê, mà còn nắm giữ một vai trò quan trọng trong hệ thống can chi của Trung Quốc. Trong hệ thống này, con dê là một trong mười hai con vật đại diện cho các năm trong chu kỳ mười hai năm. Những người sinh năm dê được cho là có tính cách hiền lành, chăm chỉ và đáng tin cậy, giống như đức tính của loài vật này.

Không chỉ vậy, trong tiếng Trung còn có một từ đồng nghĩa khác để chỉ con dê: “dương” (羊). Từ này có nguồn gốc từ hình tượng một con dê đang đứng, với bốn chân vững chãi và cặp sừng nhọn hoắt. Chữ “dương” thường được sử dụng trong các từ ghép liên quan đến dê, chẳng hạn như “dương nhục” (thịt dê) hay “dương毛” (lông dê).

Trong khi đó, từ “thân” (申) trong tiếng Trung lại liên quan đến một loài vật khác: con khỉ. Chữ “thân” có hình ảnh một con khỉ đang đu trên cây, với cái đuôi cong cong và đôi mắt tinh ranh. Tương tự như chữ “mùi”, cách phát âm của từ “thân” cũng gợi nhớ đến tiếng kêu của con khỉ.

Điểm độc đáo của hai từ Hán này nằm ở chỗ chúng không chỉ có ý nghĩa về thời gian (giờ), mà còn là tên gọi của các loài động vật cụ thể. Điều này phản ánh mối liên hệ sâu sắc giữa ngôn ngữ và thế giới tự nhiên trong văn hóa Trung Quốc. Những từ ngữ này không chỉ dùng để diễn đạt ý tưởng, mà còn mang theo hình ảnh và âm thanh sống động của các loài vật, làm cho tiếng Trung trở thành một ngôn ngữ vừa giàu hình tượng vừa gần gũi với cuộc sống.